Các cách gọi: Walhorn hay Horn (Đức), Pháp (Cor), Corno (Ý).
Trước đây trong dàn nhạc chỉ sử dụng loại kèn Cor tự nhiên, chỉ chơi
được một số nốt thuộc chuỗi gam tự nhiên. Cho nên trong tổng phổ, người
ta thấy xuất hiện rất nhiều loại kèn Cor thuộc nhiều giọng khác nhau:
Cor Pha, Mi giáng, Rê, La,... Tác phẩm thuộc gọng nào phải dùng loại kèn
Cor cho đúng giọng đó, điều này hạn chế nhiều đến cách viết, và những
loại kèn Cor tự nhiên dần dần được thay thế cho Cor bán cung (Cor
chromatique) có thể chuyển điệu một cách dễ dàng, sử dụng phong phú và
thuận lợi hơn rất nhiều.
Và Cor ngày nay dùng trong giao hưởng thường cố định là kèn Cor giọng Pha.
Cor là loại kèn có âm chất đẹp, thi vị, cao thượng, khoan thai, giầu
diễn tả, vừa mềm mại như tính chất của kèn gỗ,vừa cương nghị với tính
chất kim loại của nhạc khí bộ đồng. Cũng có khi do âm chất của Cor, có
người còn liệt vào loại kèn gỗ, tuy hoàn toàn cấu tạo bằng kim loại.
Âm vực thấp nhất (mấy nốt cực trầm) phát ra âm thanh hơi nặng, không
nhạy lắm, do đó thường chỉ được dùng quen dưới hình thức các nốt giữ kéo
dài trong sắc thái nhẹ.
Âm vực thấp: hiệu quả tốt hơn ở các nốt cực trầm, càng lên cao nghe càng đẹp tiếng và ổn định, sáng hơn.
Âm vực giữa: rất phong phú, mềm mại, uyển chuyển. Đây là âm vực đẹp và dễ sử dụng nhất, rất phù hợp với các giai điệu trữ tình.
Âm vực cao: Âm thanh sáng, hơi rẳn rỏi, nhưng thường ít dùng hơn, vì
tiếng dễ bị vỡ, choé, tính chất hơi căng thẳng, khó thổi sắc thái nhẹ.
Kèn Cor trong dàn nhạc thường hay đi thành từng cặơ: 2 chiếc, 4 chiếc, 6 chiếc hoặc 8 chiếc